Luân Tâm

88. xanh môi

Thân gửi Dương Quân
Bàng hoàng áo mới hồn xưa
Chuyện thần tiên đã nắng mưa hết chồng
Nước trôi tăm cá đau rong
Quê người lận đận biển sông chập chờn
Tuyết hôn chân lạnh vai trơn
Tay no vòng dữ tủi hờn vòng ngoan!
Ngẩn ngơ bóng tiếc hoa tàn
Ngậm ngùi vườn sớm lỡ làng ruộng trưa!
Gà rừng chào nắng trốn mưa
Sợ đêm giông bão quên chừa gót nai
Buồn xuân nặng gãy cành mai
Thu sương buốt quá sợ bay yếm đào!
Cành hồng kiếp trước thanh tao
Gặp nhiều gian hiểm phải rào chông gai!
Dã nhân đắc thế lông dài
Thỏ rừng dấu mặt cỏ cây lững lờ
Trùm chăn dại giả thực mơ
Khóm lau bụi sậy nằm chờ... bỏ quên!
Cờ tàn trắng rụng bôi tên
Núi sông cách trở ai đền tuổi thơ
Biết đâu biển đợi suối chờ
Hang cùng ngõ hẽm gà mờ xin ăn
Trăng tàn lạnh cẳng rớt răng
Thương môi thỏ trắng băn khoăn trăm miền
Tưởng tình? Tưởng nợ? Tưởng duyên?
Giửa lòng khói lửa dịu hiền còn không
Hết lưng trắng hết gót hồng
Hết hè ôm gối hết đông giả đò
Hết xuân hờn dỗi nằm co
Hết thu nhặt lá vàng đo tình ngồi
Xanh trời xanh biển xanh môi...
Cội nguồn nghi hoặc ngại lời mai sau
Hết thấp đất hết trời cao
Gió xoay lòng huyệt gió bào xương da!
Đi ngày bầu chửa ra hoa
Về ngày khô cải héo cà cạn tương!
Nhang đèn cũng bỏ lư hương
Âm u vách mục thê lương nhện chờ
Bay qua bay lại dật dờ
Thương đom đóm nhỏ dại khờ thiêu thân!
Lòng đau rụng sạch tay chân
Lăn hoài trong cõi phù vân ỡm ờ
Ảnh ai mà nhặt lên thờ
Nhìn đi nhìn lại còn ngờ là... ta?
 Luân Tâm

MD 02/04/06

Được bạn: vdn 25.3.09 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "88. xanh môi"